Tiếng ve giòn giã, sân trường vắng hoe
Chao ôi, trời đã về hè
Dòng hoài niệm cũ tràn về trong tôi.
Mùa hè lại đến, đến một cách nhẹ nhàng, êm ả, mà nếu như không chú ý, người ta sẽ không nhận ra nó. Mải miết theo cuộc sống mưu sinh, người ta không biết hè đến khi nào. Thời gian cứ lặng lẽ trôi âm thầm. Con người thì cứ hững hờ để chạy theo những nhu cầu khác của cuộc sống. Cánh hoa phượng đỏ rực không đủ thu hút ánh mắt người ta, hoặc nếu người ta có thấy nó, chắc cũng chi xem như một hình ảnh không mấy khác thường như bao hình ảnh khác mà người ta gặp hàng ngày. Giữa cái đất Sài Gòn tấp nập này, tiếng ve cũng không còn gây cho người ta sự chú ý.
Bản thân tôi cũng thê! Đã qua rồi cái thời cắp sách đến trường, cái thời áo trắng vô tư, vui tươi và đầy kỉ niệm ấy, giờ đây, tôi cũng như bao người, lo bương chải vì cuộc sống, vì kế sinh nhai. Tôi vô tình không nhận ra những hình ảnh mà cách đây 6-7 năm về trước, nó rất gần gũi với tôi. Rồi một lần về quê vào dịp cuối tuần, tôi lang thang qua những con đường trong xóm, chợt văng vẳng bên tai có tiếng ve, tiếng ve xé ngang dòng suy nghĩ đang miên man của tôi. Có lẽ về nhà, không khí yên ả hơn, nên tiếng ve mới có thể làm tôi chú ý như thế, tôi nhìn lên theo hướng có tiếng ve, và kìa là cây phượng vĩ, và tôi đang đi trên con đường trước ngôi trường cấp hai tôi đã từng được học. Sân trường yên ắng, cổng trường đã khóa chặt được cả tuần nay, những lá cây khô rơi rớt đầy khắp sân. "Hè rồi ư!" - tôi chợt nghĩ. Nhiều hình ảnh chợt ùa về trong tâm trí tôi, thời áo trắng cắp sách đến trường, với đủ các trò vui, đáng yêu và đáng quý. Đừng lại thật lâu trước cổng trường, tôi nhìn thấy rõ những dãy phòng ngày xưa mình đã từng ngồi học, giờ cũng có phần xuống cấp, bên cạnh là một số dãy phòng mới, khang trang hơn. Sân trường không khác xưa nhiều lắm, có lẽ chỉ được đổ nền cho cao hơn mà thôi, vị trí các hàng cây, cột cờ, dãy phòng hành chính vẫn ở những vị trí cũ. Lòng tôi chợt bài thơ "Chia tay" của Dương Đình Hùng:
Sân trường bỗng hóa sân ga
Tiếng ve thay tiếng còi xa vọng về
Nón nghiêng che mái tóc thề
Đọng bao ánh mắt vụng về làm sao
Xa xa nón vẫy tay chào
Gần nghe câu hẹn biết bao nhiêu tình
Ngày nào nhộn nhịp học sinh
Giờ đây đứng lặng một mình trường ơi !
Áo ai vương chút bụi đời
Chia tay đôi mắt nói lời bâng quơ
Tuổi hồng vội nhặt vần thơ
Tặng cho cô bé "dại khờ" ngày xưa
Ve sầu ơi, có thấy chưa
Đi nhanh kẻo có kẻ thừa vu vơ
Chiều về ra ngõ ngẩn ngơ
Nhặt bao lá rụng vào thơ của mình...
Đúng là cái cảm xúc của bài thơ này, cái tâm trạng này, tuổi xưa hồn nhiên vô tư còn đâu nữa, ngày xưa nô đùa dưới sân trường nhỏ hẹp một cách vui say, ngày nay bôn ba với sân đời đầy dẫy những lo toan. Ngày xưa tiếng trống luôn là âm thanh quen thuộc với học trò, trống báo hiệu giờ lên lớp cũng như giờ ra chơi, giờ hết tiết, ngày nay với muôn thứ âm thanh, mỗi âm thanh lại báo hiệu một điều khác lạ, nhưng lại là một phần của cuộc sống.
Thời gian nó âm thầm, lặng lẽ nhưng sao lại vô tình đến thế, nó cũng làm cho con người ta trở nên vô tình với những gì của quá khứ, nó làm cho con người bận rộn đến nỗi không thể dừng lại, hoặc nếu có dừng lại thì cũng không còn hơi sức đâu mà nghĩ, mà nhớ. Kí ức luôn là những điều đẹp đẽ khó quên, nhưng con người lưu giữ nó cũng sẽ quên nó, không nghĩ tới nó nếu như nó không được xúc tác. Những hình ảnh, khung trời, cảnh vật, con người, thiên nhiên... chính là những thứ xúc tác, mà thiếu chúng, kí ức sẽ mãi mãi ngủ quên.
Những cơn mưa hạ, chợt đến rồi chợt đi một cách không hẹn trước, nhưng cũng chứa đầy dẫy sự dữ tợn, gào thét, có lẽ như thiên nhiên cũng đang buồn trách con người vì đã quên đi quá khứ, vì đã quá vô tình vội vàng với cuộc sống. Nhớ ngày nào đi học với chiếc áo mưa, hay nguyên bộ đồ mưa mẹ tôi mua, rồi chiếc dù, tôi cùng bạn bè vô tư dưới trời mưa, mát rượi. Cũng có những lúc, thôi thủ sẵn một chiếc bọc ni-lông lớn trong cặp, cứ mưa là cho nguyên cặp vào bọc, buộc thun lại, và cứ thể dầm mưa về... Giờ đây, tôi cũng muốn như thế, nếu như thời gian có thể quay trở lại, con người có thể trở về thời ấu thơ với chiếc áo trắng, chiếc cặp nhỏ, lon ton tới trường.
Chợt nghiệm ra một điều, thứ gì bạn đang có, hãy cố gắng giữ lấy, trân trọng, vì nếu nó trôi qua đi, sẽ không còn có thể quay lại được, Thời gian là cuồng máy một chiều, và không ngừng. Một phút nữa thôi, hiện tại sẽ là quá khứ, thứ bạn có sẽ có thề không còn là của bạn... Và cũng nên nhớ rằng, con người sống vì hiện tại, nhưng bản thân hiện tai được tạo nên từ quá khứ, hãy lưu giữ những gì tốt đẹp của quá khứ, lưu lại thành dòng kí ức. Đến một lúc nào đó, chắc chắn bạn sẽ muốn đọc lại dòng kí ức đó.
Giọt Trầm
31.05.2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét