Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018

Bà tôi

     Một cái Tết nữa lại qua đi nhanh thoắt như thoi, mùa Xuân đến rồi lại đi, hoa nở rồi lại tàn, và đời người cũng sẽ có lúc già đi vì tuổi tác, vì sương gió cuộc đời. Hình ảnh mùa Xuân làm tôi nhớ đến bài thơ "Vội Vàng" của nhà thơ Xuân Diệu 

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, 
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, 
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. 
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, 
Không cho dài thời trẻ của nhân gian, 
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, 
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. 
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, 
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; 
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, 
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
     Chợt nhớ những âm điệu của bài thơ đầy thực tiễn này, tôi lặng lẽ nhìn mái tóc bà tôi, hơn bảy mươi mùa xuân trong cuộc đời, màu sương gió phủ dày mái tóc kia, bàn tay, bàn chân chai sần vì bao chai sạn của một đời người, khuôn mặt nhăn nheo với ánh mắt yêu thương trìu mến, thoáng cũng đã mỏi vì đời người - Bà ngoại tôi. 
Mỗi mùa Xuân qua, mỗi cái Tết về, đôi mắt bà lại hằn sâu thêm một chút, và mờ nhòa đi một chút, khuôn mặt lại nhăn thêm nhiều nếp hằn mới, và mái tóc càng trắng bạc nhiều hơn, điều đó cũng đồng nghĩa là sức khỏe bà yếu thêm một chút nữa. Những căn bệnh của tuổi già hành hạ, với gần 100 cây số đi bệnh viện mỗi một tuần hoặc hai tuần phải ngồi xe khách làm cho bà lại càng yếu hơn. Cái tuổi già của bà dường như đi nhanh hơn chiếc kim đồng hồ tí tách trên tường nhà. 
     Tuổi già, sức yếu, thân thể gầy mòn, nhưng tinh thần bà tôi dường như mãnh liệt, lòng yêu thương của bà luôn dành cho con, cho cháu. Mỗi khi nghe tin đứa con đứa cháu nào về thăm gia đình thì bà lại ngóng trông, hối hả những người ở nhà lo đi chợ, nấu ăn, tự tay bà chuẩn bị những chiếc gối, những chiếc mền cho từng người. 
     Những ánh mắt yêu thương, những cử chỉ, hành động lo lắng và săn sóc của bà tôi chính là những niềm an ủi, những động lực mạnh mẽ cho từng người con, người cháu trong gia đình. Từ ngày xưa cho đến hôm nay, tính bà vẫn thế, con cháu dù lớn khôn, nhưng trong mắt bà, vẫn là những người con, người cháu bé bỏng. Bà lo lắng mỗi khi có người trong nhà đi khuya ngoài đường, hoặc khi tôi hay em tôi chạy xe từ Sài Gòn về nhà... Bà lo lắng và giục chúng tôi đi bệnh viện mỗi khi nghe giọng khàn khàn qua điện thoại. 
     Vài ngày Tết về nhà, chúng tôi lại khăn gói lên đường, niềm vui sum tụ gia đình cũng mau chóng trôi qua, bà lại ở nhà sống cùng với gia đình dì dượng, chờ một khoảng thời gian chúng tôi về thăm. Khi chúng tôi lên đường bà lại căn dặn đủ điều. 
     Là một người con, người cháu, tôi cảm thấy thương bà, và tôi luôn trân trọng những gì bà mang lại cho cuộc đời của chúng tôi. Giờ đây sức khỏe bà yếu vì tuổi già và bệnh tật, tôi thật sự có nhiều lo lắng, và càng thương bà nhiều hơn. Tôi vẫn hi vọng và cầu xin cho bà nhiều ơn từ trên ban xuống, nâng đỡ bà phần hồn cũng như phần xác, để bà an vui trong niềm vui, sự thành công và niềm hạnh phúc của con cháu. 

Thương bà
21.02.2018
Giọt Trầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét