“Một lần nọ, khi tôi và người yêu đang ngồi ăn phở cũng khá khuya, trời đang mưa nặng hạt. Trong quán có hai chúng tôi, một thanh niên xăm trổ đầy mình với khuôn mặt gằm gằm đang lầm lũi ăn, lâu lâu có một vài cuộc điện thoại, giọng nói gắt gỏng cùng vài câu chửi thề làm mọi người trong quán đều nhìn anh e dè, và một nhóm thanh niên ăn mặt bảnh bao đang ngồi chém gió gì đó ồn ào.Câu chuyện đầy ý nghĩa ấy được kể lại như sau:
Chúng tôi ngồi được một lúc thì có một bà lão bán vé số bước vào quán mời mua vé số, dáng bà nhỏ bé gầy gò, chiếc nón lá rách tả tơi sũng nước mưa, cả thân hình bà lão hơi run vì lạnh. Bà lão đưa bàn tay gầy gò đang cầm xấp vé số được gói cẩn thận trong bọc nilon đưa cho một thanh niên ăn mặc bảnh bao!
- Cậu mua giúp bà vài tờ với!
Hắn ta không thèm nhìn chỉ nói trống không:
- Đưa coi coi có số nào đẹp không?
Cầm xấp vé số, hắn ta cằn nhằn:
- Trời ơi, vé số gì ướt hết thế này ai mua!
Bà lão lí nhí:
- Nãy bà dính mưa chút, mà để chút là khô à cậu!
- Thôi, vé ướt nhẹp cầm ghê quá! – nói rồi hắn thảy xấp vé số xuống bàn.
Bà lão đang tính nói gì đó thì giọng người đàn ông xăm trổ bàn kế bên vang lên:
- Nó không mua thì bà mang qua đây, tôi mua!
Vừa nghe nói thế, bà lão lật đật cầm xấp vé số mang qua bàn người đàn ông. Anh ta rút 2 tờ rồi đưa bà lão 50.000 đồng. Bà lão run run lấy tiền từ cái túi cũng ướt mưa của mình:
- Cậu chịu khó cầm tiền hơi ướt…
- Bà không cần đưa lại tiền thừa đâu!
- Đâu có được, cậu mua có 2 tờ mà…
- Tôi nói bà cứ cầm đi! Có ba chục chứ có phải 3 triệu đâu mà ì ằng mãi.
- Tôi còn sức lao động mà, nếu cậu giúp thì cầm thêm 3 tờ nữa…
Người đàn ông lầm bầm cái gì đó rồi cũng rút thêm 3 tờ nữa, rồi nói:
- Mưa lạnh vậy, thôi ngồi đây ăn tô phở với tôi! – rồi anh gọi to thêm 1 tô phở nữa.
Bà lão ngần ngừ chút rồi nói:
- Nếu cậu có lòng thì tôi xin nhận, nhưng xin ông chủ gói lại mang về cho tôi.
Người đàn ông châm một điếu thuốc hỏi:
- Sao bà không ăn ở đây cho nóng?
Tôi no rồi, tôi gói mang về cho đứa cháu đang bệnh ở nhà – rồi bà tần ngần nói – nó thích phở lắm mà tôi nào có dám mua…
- Thôi thôi, ăn ở đây đi, đói và lạnh đến run rẩy rồi. Tôi gọi một phần mang về cho cháu.
Nói rồi người đàn ông đứng dậy tính tiền 3 phần. Anh ta bước ra khỏi quán lẩm bẩm: ‘Mưa gì mưa hoài!’
Trong quán còn lại bà lão bán vé số ngồi xì xụp ăn tô phở ngon nhất của ngày hôm đó. Bàn kế bên là cậu thanh niên bảnh bao đang to tiếng khoe chiếc điện thoại iPhone 6 Plus vừa ‘bịp được tiền của ông bà già, nói dối đi học ngoại ngữ mua’.
Giờ mới thấy, người đẹp không phải vì lụa, họ đẹp ngay cả khi họ mang vỏ ngoài sần sùi, họ đẹp khi họ trân trọng công sức lao động, họ đẹp khi họ biết san sẻ yêu thương.
Hôm đó mưa lạnh mà tôi thấy lòng mình ấm lạ lùng!
Dĩ nhiên không quên buồn vài giây cho thanh niên sống dựa hơi ở bàn kia”.
Tôi chợt có cảm giác như câu chuyện đó đang đánh vào chính con người của mình, bản tính của mình. Với dáng vẻ bên ngoài xem ra là một người rất lịch thiệp, nhân văn, biết cách giao tiếp, tuy nhiên lại chất chứa trong lòng nhiều tính tình xấu xa, ích kỷ. Tôi đã từng gặp nhiều hoàn cảnh đang thương, tội nghiệp nhưng lòng vẫn trơ ra như đá, tôi cố lao nhanh và con đường của cuộc sống mà quên hẵng hoặc lơ đi những người mà mình gặp hằng ngày cần sự yêu thương và giúp đỡ từ tôi.
Vâng, cuộc sống cứ trôi một cách vội vã đến nỗi ngoài việc nghĩ cho bản thân ra, con người không còn biết nghĩ đến ai, nghĩ cho ai cả. Và con người ngày nay thưởng xuyên tỏ ra những nét tốt, chân thiện mỹ ra bên ngoài nhưng lại có lối sống hoàn toàn trái ngược với chính điều đó.
Liệu chúng ta có nên nhìn lại chính mình, chính con người mình qua từng thời điểm của cuộc sống, để làm sao có thể sống theo những gì tốt đẹp nhất mà mình thể hiện ra bên ngoài
(Giọt Trầm - Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét